Tôi kết hôn với một gia đình giàu có và gia đình họ đã luôn khao khát có người thừa kế. Sau nhiều năm trải qua nhiều phương pháp điều trị khác nhau, bao gồm cả thụ tinh ống nghiệm (IVF), tôi vẫn không thể mang thai. Tôi bắt đầu bị mất ngủ và luôn cảm thấy một sự trống rỗng sâu thẳm trong con người tôi. Tôi đã không thể hiểu rõ bản thân mình và mục đích sống của mình là gì. Khi ở độ tuổi 30, khi sự nghiệp của tôi đang tiến tới vị trí cao nhất trong một công ty đa quốc gia lớn, tôi đã quyết định từ bỏ công việc mơ ước đó, tìm một công việc dễ dàng hơn để có thể dành nhiều thời gian và năng lượng hơn cho lần IVF cuối cùng. Thật không may, mọi việc không diễn ra suôn sẻ. Cuộc hôn nhân của tôi bắt đầu gặp khó khăn và tôi quyết định tự giải thoát. Trong gần một năm sau khi ly hôn, tôi gần như không thể ngủ chút nào. Tôi được kê đơn thuốc an thần (Zolpidem), để điều trị tạm thời chứng mất ngủ. Ngay cả khi sử dụng thuốc, tôi cũng chỉ có thể ngủ tối đa 3-4 giờ và bắt đầu phụ thuộc quá mức vào thuốc ngủ. Tôi thường thức dậy mệt mỏi và bắt đầu mắc chứng rối loạn ăn uống. Tôi đã đổi việc làm nhưng không thể quản lý công việc một cách hiệu quả do thiếu ngủ. Mọi việc càng trở nên tồi tệ hơn khi tôi bắt đầu nấc không ngừng và phải nhập viện cấp cứu tại bệnh viện gần nhà. Sau một tuần nhập viện và sử dụng nhiều loại thuốc khác nhau (như Gabapentin, Benzodiazepines), triệu chứng nấc không kiểm soát cuối cùng đã giảm đi nhưng tình trạng mất ngủ vẫn tiếp tục.
Tôi đã được giới thiệu đến một bác sĩ tâm thần, ông đã đánh giá tình trạng của tôi về trầm cảm và rối loạn sau sang chấn. Bác sỹ đã kê đơn cho tôi thêm một số loại thuốc. Tuy nhiên, ngay từ liều đầu tiên, nhịp tim của tôi nhảy lên hơn 100 nhịp/phút và cảm thấy chóng mặt. Tôi đã dừng sử dụng thuốc và sau nhiều lần thử nghiệm, tôi đã tìm thấy niềm vui trong việc tập yoga và chơi đàn piano. Trong thời gian đó, tôi thường đến nhà thờ vào buổi chiều để tìm sự bình yên trong tâm trí và thanh thản trong tâm hồn. Sau một năm, tôi đã giảm liều Zolpidem từ hàng ngày xuống còn hai lần mỗi tuần và cuối cùng tôi đã có thể tự ngủ mà không cần dùng thuốc. Tôi đã bắt đầu mối quan hệ xã hội mới và đăng ký học thạc sĩ chuyên ngành tâm lý học. Đến nay đã 4 năm kể từ khi tôi trải qua khủng hoảng, tôi đã trở thành một người vui vẻ hơn. Sự nghiệp của tôi bắt đầu phát triển trở lại và tôi vừa hoàn thành chương trình thạc sĩ của mình. Hiện tại, tôi đang thực hiện một số nghiên cứu về các phương pháp bổ sung và thay thế thuốc trong can thiệp về rối nhiễu tâm trí/ rối loạn tâm thần trong xã hội. Tôi hy vọng sẽ sớm góp phần vào việc phát triển chăm sóc sức khỏe tâm thần tại Việt Nam.
Tác giả ẩn danh